“Hoàng thượng, thái tử đang đợi truyền ngoài điện!” Lộc công công – thái giám thân cận phủ phục bên cạnh bẩm báo. Vị thái giám này theo Thịnh Vũ đế từ khi mới đăng cơ, là thân tín mà Thịnh Vũ đế thường hay tán gẫu cùng, cả quốc sự lẫn gia sự.
“Ngươi đoán xem, nó đến tìm trẫm vì việc gì?” Thịnh Vũ đế vẫn bình thản đọc tấu chương, tựa như chuyện Ngân Túc đến tìm ông đã đoán trước được vậy.
“Nô tài ngu ngốc, thực sự nghĩ không ra…” Lộc công công rất biết ý đáp lời. Lão bên cạnh Thịnh Vũ đế lâu như thế, cũng phần nào đoán được ý của vua, biết lúc nào nên nói lúc nào giả ngu.
Thịnh Vũ đế không nói gì thêm, chỉ đưa một ánh mắt cho Lộc công công, ý bảo cho truyền thái tử vào trong.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng!”
“Đứng lên đi!”
Ngân Túc được miễn lễ, đứng dậy, anh cẩn thận thăm dò sắc mặt Thịnh Vũ đế, nhìn không ra những hỉ nộ ái lạc trong đó, Sau khi xem xét kỹ, anh quyết định lên tiếng.
“Thưa phụ hoàng, nhi thần có việc muốn xin phụ hoàng.”
“Nói đi!” Thịnh Vũ đế dời mắt khỏi bản tấu chương trên tay, tỏ vẻ kiên nhẫn lắng nghe.
“Phụ hoàng, tứ đệ cũng sắp đón sinh thần 10 tuổi, không thể cứ mãi ở cùng Lan tần nương nương. Trên triều đã bắt đầu xuất hiện nhiều lời dị nghị về việc này. Con cảm thấy, tứ đệ dù sao cũng còn nhỏ, nếu phải cấp phủ đệ lúc này, cần mất một khoảng thời gian để chuẩn bị, cả tài lực và nhân lực. Nhưng quốc khố hiện nay đều dùng cho việc cứu trợ phía nam, nếu còn phải chi thêm một khoản e là lòng dân phẫn nộ. Vậy nên nhi thần xin phép phụ hoàng ân chuẩn, cho tứ đệ được dọn vào ở cùng với con.”
Thực ra Thịnh Vũ đế sớm đã đoán được nguyên nhân Ngân Túc cầu kiến. Mặc dù ông vẫn chưa để tâm đến phe cánh quan hệ giữa mấy đứa con, nhưng mấy năm qua có thể thấy quan hệ giữa Ngân Túc và Hàn Anh rất tốt. Ông không để điều này vào mắt, vì xét về mặt nào thì đứa con thứ 4 này và mẫu tộc của nó cũng chẳng có uy hiếp gì đến thế cục trong triều. Đó cũng là lý do vì sao suốt nhiều năm qua, cho dù ông có lạnh nhạt thờ ơ với mẹ con họ thế nào, cũng không ai ý kiến.
Ông chấp nhận nạp Lan tần vào hậu cung là theo mong muốn của Giai Nghi, tức Tuệ Đức hoàng hậu. Thực ra người phụ nữ này không có gì đáng chê trách, nàng ta sống an phận thủ thường, sinh cho ông một hoàng tử, chỉ là đó không phải là người do ông chọn nên tình cảm cũng chỉ đến thế mà thôi. Vấn đề Hàn Anh 10 tuổi phải chuyển ra khỏi cung ở ông biết chứ, nhưng do tình hình hiện tại, quốc khố không cho phép nên Thịnh Vũ đế mới vờ như mắt điếc tai ngơ đến tận giờ. Nếu như bây giờ Ngân Túc đã chủ động lên tiếng thì ông không cần phải lo nghĩ gì thêm nữa.
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu một thời gian nữa con thành gia lập thất, chẳng phải tứ đệ của con lại phải tìm nơi khác nương náu à? Con không sợ thiên hạ chê cười, nhưng con cũng phải nghĩ cho thể diện của trẫm chứ!”
Thịnh Vũ đế ra vẻ tức giận, giọng ông trầm xuống vô cùng nghiêm nghị. Ngân Túc sớm đoán được tâm tư của phụ hoàng, phối hợp diễn với ông, vội vã quỳ sụp xuống sàn nhà giãi bày.
“Phụ hoàng, là nhi thần nông cạn, chỉ nghĩ được đến thế. Nhưng thưa phụ hoàng, cho dù có là hoàng thất nhưng trước hết con và tứ đệ vốn là anh em ruột thịt. Nào có người cười cợt chuyện anh em ở cùng nhà chứ. Huống hồ tứ đệ còn nhỏ, cho dù con có rước thê thiếp vào phủ thì cũng sẽ không để chuyện lời ra tiếng vào. Chờ đến khi đệ ấy trưởng thành, lập công cán cho xã tắc, khi ấy được ban thưởng cũng không muộn.”
Ngân Túc nói xong những lời này, nhìn vào ánh mắt và nét mặt của Thịnh Vũ đế, anh thừa sức hiểu chuyện này đã thành.
“Thôi được rồi, con nói như vậy thì là như vậy đi. Huynh đệ ở chung rồi thì nhớ chăm sóc tứ đệ con cho tốt, từ khi sinh ra nó đã không được khỏe mạnh rồi. Mới đây trẫm nghe nói nó còn bị té xuống đình Thanh Thủy, quốc sự bận rộn, ta vẫn chưa sang thăm nó được…”
Thịnh đế nói những lời lẽ quan tâm nhưng trong giọng nói lẫn ánh mắt không hề lộ ra một sự ấm áp nào. Bận rộn đến cỡ nào mà một người cha nghe tin con mình sắp chết đuối cũng chẳng thèm ngó lấy một cái?! Đã đến lúc sống chết như thế nhưng vẫn chẳng mảy may động lòng thì tình cảm cha con cũng chỉ là một lời nói suông trên miệng mà thôi. Ngân Túc nghe những lời này từ chính phụ hoàng của mình, trong lòng cảm thấy thương xót cho hoàng đệ bị hắt hủi của mình.
Không sao, ngày tháng sau này ta sẽ thay phụ hoàng yêu thương đệ nhiều hơn.
.
“Lâm thái y, ta sắp dọn vào phủ đệ của thái tử rồi… Nếu thái tử biết chuyện, liệu ta có mất mạng không?”
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cơ thể gốc, cũng có thể do Lâm thái y là một trong số ít những người biết được bí mật tày đình kia, chiều tối trước ngày dọn ra phủ thái tử, Hàn Anh đến thái y viện tìm Lâm Trạch Dương nói chuyện. Trong mắt người khác, đó là chuyện thường ngày, nhưng với Hàn Anh của hiện tại đó là do y lo lắng bất an. Hàn Anh không biết, nữ tử ở thời đại này bao nhiêu tuổi sẽ có bắt đầu dậy thì. Một khi bắt đầu, không chỉ ngực phát triển, giọng nói khác biệt mà kinh nguyệt cũng sẽ xuất hiện. Đừng nói đến cả ba thứ này, một trong số chúng cũng đủ khiến cho việc che giấu thân phận nữ nhân trở nên khó nhằn. Những chuyện liên quan trực tiếp đến sức khỏe thế này, người duy nhất có thể tìm là Lâm thái y.
“Người đang lo lắng điều gì?”
Lâm Trạch Dương lớn hơn Hàn Anh 7 tuổi, thời này đã được xem như một nam nhân trưởng thành. Trong mắt Hàn Anh, người này rất thân thuộc, luôn bảo bọc y, lo lắng cho y. Thậm chí đến những chuyện thầm kín khó nói nhất, Hàn Anh cũng chỉ dám tâm sự với người này. Nói thế nào nhỉ? Có thể là vì Hàn Anh được xem như lớn lên trên tay của Lâm thái y chăng.
“Lâm thái y, ta nghe nói nữ tử khi đến một tuổi nào đó sẽ có nguyệt sự, ngực sẽ to ra. Vậy tuổi đó chính xác là khi nào? Lỡ một ngày nào đó nó đến bất chợt, chẳng phải cả phủ thái tử đều biết ta là một nữ nhi sao? Khi đó, không chỉ ta, mà cả mẫu thân cũng sẽ mất mạng… Ta rất sợ!”
Hàn Anh dù ở thời hiện đại là một cô gái mạnh mẽ cương trực, xử sự mọi chuyện có phần liều lĩnh, thái độ cứng rắn chẳng thua bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng ở thời đại này, mọi thứ đều bị khống chế bởi hàng trăm hàng ngàn phép tắc quy củ lễ nghi giáo điều. Do đó, mỗi một bước đi, mỗi một hành động đều phải tính toán hết sức cẩn thận, không nắm chắc thì không nên làm. Bằng không, cái giá phải trả không chỉ có cái mạng nhỏ của một người. Lần đầu tiên trong đời, linh hồn đang khống chế cơ thể này cảm thấy mọi thứ bức bách ngột ngạt đến thế.
Lâm Trạch Dương là người kề cận chăm sóc sức khỏe của Hàn Anh từ khi còn đỏ hỏn đến tận giờ. Thân thể bé gái vốn đã yếu hơn bé trai, nhưng vì điều kiện sinh sống trong cung không tốt, đứa bé này còn dễ mắc bệnh hơn những bé gái sống ở dân gian khác. Lâm thái y đi theo ông cậu ruột của Hàn Anh từ nhỏ, do đó, gánh luôn cả trách nhiệm chăm lo cho sức khỏe ốm yếu cứ dăm ba tuần là phong hàn cảm mạo của y.
10 năm trôi qua, Hàn Anh còn đỏ hỏn năm nào đã trở thành một hoàng tử lanh lợi kháu khỉnh, còn cậu học trò thái y viện gầy gò năm nào đã trở thành một chàng trai trưởng thành, nho nhã lễ độ. Cuộc đời của Lâm Trạch Dương có hai điều mà hắn cho là quan trọng nhất, một là nghiên cứu y thuật chữa bệnh, hai là tứ hoàng tử Hàn Anh.
Hết chương 3.